Combinations with other parts of speech
Combinations with other parts of speech
Đây là chỗ mà các fan phim Mỹ sẽ cực kỳ ức chế: phim yêu đương gì mà cảnh hôn nhau bị hà tiện, và tuyệt nhiên không có một cảnh sex nào. Thậm chí cởi áo sơ-mi cũng không cởi cho hết. Thế nhưng tôi vẫn thấy hấp dẫn, vẫn thấy rạo rực, và đặc biệt, tôi thấy rung động – thứ rung động đã thiếu vắng quá lâu khi đọc, nghe hay xem về tình yêu và tôi tưởng đã không còn tồn tại nữa?
Thực ra, hai nhân vật chính đã làm tình rất nhiều.
Họ nhìn nhau đã là làm tình. Họ nắm tay nhau đã là làm tình. Họ nói hay không nói một điều gì, họ cười hay không cười, họ khóc hay không khóc đều là làm tình cả. Đó là thứ mà hầu hết nhân loại đều đang thiếu: chúng ta tưởng làm tình tức là quan hệ tình dục với nhau. Cho đến khi đã quan hệ tình dục chán chê và đắm chìm trong lượng phim porn chiếm phần lớn tổng dung lượng của toàn bộ Internet, chúng ta vẫn không hiểu tại sao lại không tìm thấy tình yêu ở đấy.
Ngay từ đầu, bằng cách nhảy dù vào lòng Ri Jeong Hyeok, Yoon Se Ri đã đẩy cả hai vào tình cảnh luôn sống bên mép vực. Họ luôn không biết lúc nào thì bị phát hiện, bị bắt, bị giết. Họ không biết lúc nào thì chia tay, và lúc nào thì có thể gặp lại. Họ không biết đâu là chén rượu cuối cùng, viên đạn cuối cùng, hay tin nhắn cuối cùng.
Chính trạng thái không biết và không chắc chắn này là thứ đã đẩy sự yêu đương lãng mạn của họ lên tới cực độ. Bằng cách cho tên lừa đảo Gu Seung Jun thốt lên một lời rất xác đáng: “Đã chốt ngày cưới thì còn yêu đương gì nữa”, biên kịch của bộ phim dường như đã nắm rõ được cốt tuỷ của yêu đương, trung tâm điều khiển của toàn bộ cảm giác lãng mạn.
Nhưng vấn đề không chỉ gói gọn ở đó: nó toả ra mọi ngóc ngách khác của đời sống. Không chỉ tình yêu trai gái mà còn tình bạn, tình làng nghĩa xóm, tình cảm gia đình, tình yêu tổ quốc, tất cả đều thắm đượm thêm khi bị đẩy đến sát bên mép vực.
Ngay tại thời điểm đó, dù sống hay chết, thì sự tồn tại của anh cũng hoàn toàn trọn vẹn.
Nếu bạn xem phim bằng một đầu óc thuần lý trí và đầy logic, bạn sẽ thấy nó thủng lỗ chỗ và chẳng có ý nghĩa gì cả. Làm gì có loại tình huống như thế, những câu thoại như thế, những hành vi như thế. Ấy thế mà chúng vẫn có, ngay trước mắt bạn.
Chúng nôm na và ước lệ. Chúng phi lý và ngớ ngẩn. Chúng sến sẩm đến sống sượng. Chúng phóng đại hoặc thu nhỏ thực tế một cách vô liêm sỉ, hoặc gần như chẳng màng gì đến thực tế. Ấy thế mà không ít lần chúng làm bạn rung động, mà bạn không hiểu tại sao.
Nếu bạn không hiểu tại sao, thì bạn sẽ không bao giờ hiểu. Bởi vì “tại sao” là câu hỏi của đầu óc logic, vốn là thứ hoàn toàn bị đánh bại trong trận chiến này. Nhìn xa hơn, đó cũng là chiến thắng của thực tại tối hậu đối với thứ thực tại nhân tạo mà chúng ta tạo ra bằng đầu óc thuần lý của mình. Bạn sẽ chết và đời sống hoàn toàn vô nghĩa – đó là kết luận logic nhất có thể được tạo ra, và nó chính là nền tảng của sợ hãi trong bạn.
Nhưng bạn yên tâm, đó chỉ là hư cấu.
Bạn có thể nhận biết hoặc không, nhưng thực tại đã và đang biến đổi sau khi bộ phim được trình chiếu. Các dòng năng lượng mạnh mẽ đang di chuyển, dù đó là lòng yêu mến của fan, dòng tiền đổ vào tài khoản, hay là tâm thức của nhân dân và lãnh đạo hai phía Triều Tiên. Và còn nữa: nó tạo ra chấn động ở Tây Phương, tạo ra các fan club và các thay đổi tâm thức ở đó.
Một thực tại mới đang được thiết lập ở tất cả các tầng mức quan sát được và không quan sát được. Không ai thực sự biết điều gì đang diễn ra hay điều gì sắp đến, vì chúng ta đều đang sống bên mép rìa thế giới. Nhưng đã làm sao khi Tình Yêu hiện diện ở đây rồi?
(Bạn có thể đọc thêm bài viết tại đây)